18.9.17

Dám Sống


Cuộc đối thoại giữa một người mới trở lại công giáo và một người vô thần.
Anh đã trở lại Công Giáo.
Vâng
Thế thì anh biết rất nhiều về Đức Kitô, vậy anh hãy nói cho tôi hay Ngài sinh ra trong quốc gia nào?

13.9.17

HỌA HAY PHÚC


Có một vị quốc vương, khi ra ngoài đi săn không may bị đứt một ngón tay, mới hỏi vị đại thần thân cận nên làm thế nào? Đại thần nói với giọng lạc quan, nhẹ nhõm: “Đây là việc tốt!”. Quốc vương nghe vậy giận lắm, trách ông hí hửng khi thấy người khác gặp nạn, vì thế ra lệnh nhốt ông vào đại lao.

12.9.17

YÊU PHẢI "LIỀU"


Một ngày nọ, Nhút Nhát hỏi Liều Lĩnh rằng:
- Này Liều Lĩnh, nếu phải lựa chọn, cậu sẽ lao đầu vào thất bại để tự rút cho mình một bài học hay cậu sẽ học tập kinh nghiệm từ những thất bại của thế hệ trước?
- Ừm…Có lẽ tớ sẽ tự trải nghiệm - Liều Lĩnh trả lời - Bởi vì nếu cậu không bao giờ trải qua, đó sẽ là một bài học nhàm chán và không đáng nhớ dù có được truyền đạt hay đến mấy.

11.9.17

Sống Tự Do


Trong một giai thoại về Đức Thích Ca, có kể rằng: Một hôm ngài rơi vào tay một tên cướp. Tên này dọa giết ngài, trước khi chết ngài xin hắn một ân huệ. Ngài chỉ vào một cây lớn trước mặt và nói:

30.8.17

Biết Nhận Định


Một hướng dẫn viên du lịch đang tác nghiệp thì nghe khách phàn nàn: “Con đường phía trước thật xấu, lắm ổ gà, làm sao mà đi nổi đây?”.
Rồi khách đua nhau cùng phàn nàn và không muốn bước tiếp. Thấy vậy, hướng dẫn viên vẫn mỉm cười và nói rằng: “Thưa quý vị, con đường phía trước chính là đại lộ nổi tiếng chỉ dành cho các vị vua chúa và quý tộc ngày xưa, ai bước đi trên đó thì sẽ trải nghiệm được cảm giác tuyệt vời mà chỉ hoàng tộc mới có được thôi ạ”.

28.8.17

Sống Đẹp


Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó! Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

27.8.17

Điều Quan Trọng Nhất



Có một người mẹ trẻ thường hay đố đứa con gái rằng: "Phần nào trong cơ thể quan trọng nhất?". Em trả lời rằng âm thanh là quan trọng nhất nên đôi tai là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể. Thế nhưng người mẹ lắc đầu bảo rằng: "Có rất nhiều người điếc, họ không cần âm thanh". Một thời gian sau, người mẹ lại hỏi và lúc này đứa bé đã lớn hơn một chút nên nó nhận xét: hình ảnh là quan trọng nhất trong cuộc sống nên đôi mắt là phần quan trọng nhất. Người mẹ âu yếm nói với con: "Nhiều người mù họ không cần hình ảnh. Đôi mắt vẫn chưa phải là cần thiết nhất. Con hãy tiếp tục suy nghĩ".

26.8.17

Khiêm Nhường Dễ Khó


Một hôm, hoàng tử gọi vào đền vua một người lái buôn chuyên nghề bán ngựa. Ông ta dẫn đến trước mặt hoàng tử hai con bạch mã đã được huấn luyện rất kỹ để hoàng tử kén chọn. Bề  ngoài, hai con ngựa trông giống hệt nhau, nhưng con này lại gấp đôi giá con kia. Hoàng tử liền gọi các quan cận thần đến mà bảo:

9.8.17

Chữa Lành Vết Thương

 

Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà. 

7.8.17

Có Những Khát Vọng




Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".

30.7.17

Ngọc Quý


Bao lâu còn sống ở đời
Danh vọng trần thế chẳng rời bước con
Nếu không một dạ sắt son
Dễ dàng lay chuyển tính con sớm chiều
Nay tìm được Chúa tình yêu
Con bán tất cả mua điều Chúa trao
Là viên ngọc quý trên cao
Chúa nay hạ xuống kết giao đất trời
Tình yêu ôi quá tuyệt vời
Con xin đánh đổi trao đời cho Cha
Kho tàng quý giá nhất là
Bình an hạnh phúc thăng hoa trong Ngài.
                            Diệu Nguyên 

27.7.17

May Mắn


Chuyện người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới khiến cư dân mạng "phát cuồng".

"Buổi sáng đi làm, chị nhìn thấy bánh trước của chiếc xe máy bị xẹp hoàn toàn, chị nghĩ: "May quá, nếu xe xẹp lốp trên đường cao tốc thì không biết hậu quả sẽ ra sao".

24.7.17

Điều Kỳ Diệu Của Cuộc Sống


Hôm ấy cũng như bao ngày khác, tôi chìm ngập trong đống việc nhà, gần như chẳng có lấy chút thời gian đi mua những đồ dùng thiết yếu đã hết sạch. Mấy sọt đồ dơ cao như núi, còn nhà cửa thì dơ bẩn vô cùng. Ngoài ra, tôi còn hai bài báo đến hạn phải nộp.

21.7.17

Hãy Mở Lòng

“Vận may không đến với những ai sầu muộn. Hãy giữ cho tinh thần của bạn luôn vui vẻ. Những điều tốt đẹp rồi sẽ đến với bạn và bạn sẽ gặp được những điều tốt đẹp.”
 - Glorie Abelhas - 
Cuộc đời tôi luôn ngập tràn những giây phút vui vẻ và thú vị. Đó như thể một cuốn tiểu thuyết mà câu kết thúc một chương luôn là: “Đoán xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”. Thế đấy, luôn đầy bí ẩn và những bất ngờ thú vị. Có điều… dường như tôi chưa bao giờ tìm được một giây phút hay kỷ niệm nào đặc biệt ý nghĩa để khắc vào tim mình.
Vào một ngày tháng Bảy ẩm ướt, ô-tô của tôi bị hư tại St. Joseph, Michigan và tôi không hề biết rằng mình sắp trải qua một khoảnh khắc thật sâu sắc.
Đúng bảy tuần trước đó, tôi rời Michigan, từ bỏ một công việc vô nghĩa để bắt đầu một cuộc sống mới, một sự nghiệp mới ở Colorado. Tận đáy lòng, tôi cảm thấy đây là cơ hội để được sống cho chính mình, thực hiện ước mơ được làm việc cùng những đứa trẻ ở Hiệp Hội Thanh Niên Cơ Đốc ở Colorado Springs.
Thế nhưng mong ước đó không bao giờ thành hiện thực. Thay vào đó, tôi bị ốm hết bảy tuần để rồi phải đối diện với sự thật: Độ cao của vùng này không thích hợp với căn bệnh hen suyễn của tôi. Vậy là tôi buộc phải rời bỏ cuộc sống mới đầy thú vị trong mơ của mình và đành trở về nhà ở Michigan, trở lại với tình trạng hai mươi sáu tuổi – độc thân – thất nghiệp – sống chung với bố mẹ và không biết mình sẽ làm gì.
Vậy nên chặng đường 1.400 dặm trở về Michigan khi đó thực quá là kinh khủng với tôi. Tôi cô độc, buồn bã, thất vọng, lại thêm tình trạng ốm đau, khó thở, nhức đầu xen lẫn buồn ngủ do tác dụng phụ của thuốc. Tôi đến biên giới Michigan vào lúc 10 giờ tối, thuê một căn phòng trọ để nghỉ ngơi tại thị trấn St. Joseph và lăn ra ngủ. Lúc đó tôi không hề để ý rằng quạt xả khói trong xe của mình vẫn còn hoạt động.
Sáng hôm sau, tôi không tài nào khởi động máy xe được. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn khóc, muốn hét lên thật to. Bảy tuần – sau bảy tuần ốm đau, căng thẳng và rã rời, giờ đến lượt chiếc xe của tôi “giở chứng”. Tôi chỉ muốn về nhà. Về nhà mà thôi. Nhưng tôi lại kẹt ở đây, mệt mỏi vì lái xe, bức bối vì vuột mất cơ hội quan trọng trong đời mình và giận dữ với cả thế giới. Thật may là lúc bấy giờ, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến câu “Chúa không bao giờ cho chúng ta gặp những gì chúng ta không giải quyết nổi”, vậy nên tôi phải hành động thôi.
Tôi liên hệ với một đại lý xe gần đó, nhờ họ đưa xe tôi về trạm sửa chữa. Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi đợi lấy xe, tôi có dịp trò chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi ngồi cách tôi vài chiếc ghế.
– Cháu đang chờ sửa xe à? – Bà bắt đầu với giọng rất quan tâm, nét mặt thân thiện đã hằn vài nếp nhăn, dấu chứng của sự thông thái, ấm áp của một người mẹ.
– Vâng, – tôi đáp và thở dài. – Xe cháu đột nhiên lại “giở chứng”.
Nói rồi tôi ngả lưng ra sau ghế, tựa đầu vào bức tường trống phía sau và nhìn chăm chăm lên những ngọn đèn nhờ nhờ trên trần nhà, tự hỏi mình còn phải ngồi ở đây thêm bao lâu nữa.
Chính vào giây phút bất ngờ, kỳ lạ đó, khoảnh khắc đặc biệt của đời tôi xảy đến. Mọi chuyện bắt đầu khi người phụ nữ tốt bụng và tôi trò chuyện. Bà hỏi xe tôi bị làm sao và tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Rồi chúng tôi nói về những thứ mà bạn vẫn nói với người lạ ở nơi công cộng như thời tiết, địa điểm ăn uống… Câu chuyện của chúng tôi cứ thế chuyển từ những đề tài chung chung sang các vấn đề riêng tư hơn như cuộc sống riêng, mối quan hệ với gia đình, tình hình người thân,…
Câu chuyện đang dang dở thi viên quản lý đến báo với người phụ nữ:
– Thưa bà, xe của bà đã xong rồi ạ!
– Ồ, cảm ơn anh. – Bà vừa nói vừa đứng dậy.
Tôi mỉm cười chào bà, chúc bà gặp nhiều may mắn. Nhưng khi vừa định quay lưng đi, bà ngần ngừ một chút rồi quay lại nói với tôi.
– Cháu biết không, cô phải nói với cháu điều này, – bà nói với vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ. Vẻ tươi sáng trong đôimắt xanh lơ của bà hơi sa xuống một chút khi bà thoáng nhìn xuống sàn nhà, rồi bà ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. – Con gái của cô mất cách đây vài năm và đến bây giờ cô vẫn còn chưa nguôi ngoai được. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn gặp một ai đó gợi nhớ đến con gái mình, và hôm nay, cháu đã làm cô nhớ đến nó rất nhiều.
Bà mỉm cười mà mắt ngấn lệ, nói tiếp:
– Cô tin rằng thỉnh thoảng Chúa đã cho ta gặp những người khiến cô nhớ đến con bé, để cô thấy rằng nó vẫn luôn ở bên cô và cô có thể vượt qua chuyện này. Cô rất vui vì đã nói chuyện với cháu hôm nay. – Một nụ cười chân thành tỏa khắp gương mặt bà. – Khi về tới nhà, cô muốn cháu hãy ôm hôn bố mẹ mình. Họ rất may mắn vì vẫn còn có cháu đấy.
Nước mắt dâng tràn, tôi chỉ lắp bắp được vài lời:
– Ôi Chúa ơi, cảm ơn bà!
Tôi ngồi phịch xuống, bối rối và lòng tràn ngập cảm xúc. Những gì người phụ nữ ấy nói, về cô con gái quá cố và lời nhắn nhủ chân tình đã khiến tôi vô cùng cảm động. Bình thường tôi là người hay che đậy tình cảm của mình, nhưng hôm nay tôi đã đứng dậy và ôm lấy bà:
– Cháu cũng rất vui khi được nói chuyện với cô.
Vài tiếng sau đó, tôi về đến ngõ nhà bố mẹ. Mẹ tôi xuất hiện với nụ cười rộng mở, trìu mến và ôm chầm lấy tôi, cái ôm chứa đầy yêu thương và ấm áp mà chỉ có người mẹ mới có. Tôi đã về nhà. Tôi ôm lấy mẹ với tất cả sức lực của mình. Kể từ ngày đó, tôi không bao giờ tự hỏi vì sao những điều tệ hại, điên rồ, vui nhộn hay thậm chí là vô nghĩa lại xảy đến với mình. Và càng không bao giờ tự hỏi “Tại sao lại là mình?” mỗi khi xe hư.
~ Maggie Koller
Thứ Sáu tuần XV mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Mt 12,1-8
1 Khi ấy, vào ngày Sabbat, Chúa Giêsu đi ngang cánh đồng lúa. Các môn đệ của Người đói, liền bứt bông lúa mà ăn. 2 Thấy vậy, các người biệt phái thưa với Người rằng: "Kìa, các môn đệ của Ngài làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat". 3 Người nói với các ông rằng: "Các ông không đọc thấy Đavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? 4 Các ông cũng không đọc thấy Đavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? 
5 Hay các ông không đọc thấy trong luật rằng: Ngày Sabbat, các tư tế trong đền thờ vi phạm ngày Sabbat mà không mắc tội đó sao? 6 Tôi bảo cho các ông biết, đây có Đấng còn trọng hơn đền thờ nữa. 7 Vì nếu các ông biết được điều này là, 'Ta muốn lòng nhân từ, chứ không muốn hy lễ', chắc các ông không bao giờ lên án những người vô tội, 8 vì chưng Con Người cũng là chủ ngày Sabbat". http://tgpsaigon.net/suy-niem/20170630/35513

20.7.17

Điều Kỳ Diệu Của Cuộc Sống

Cô bé con đi về phòng ngủ của mình, kéo ra từ chỗ giấu bí mật sau tủ quần áo một chiếc hộp thủy tinh, dốc hộp cho ra hết số tiền bên trong rồi cặm cụi đếm. Cô đếm đến 3 lần vẫn chỉ một số ấy, không thể sai đi được. Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại chiếc hộp, vặn nắp cẩn thận, cô bé ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, đi qua 6 dãy nhà nữa để đến một hiệu thuốc lớn.

19.7.17

Ván Cờ Cuộc Đời

Đúng như người ta vẫn bảo, ván cờ như cuộc đời, chỉ khi bị dồn vào đường cùng chúng ta mới thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình.

10.7.17

Gai Hoa Hồng



Một ngày đẹp trời, hoa hồng tình cờ nhìn thấy cái gai ngồi khóc bên cửa sổ. Hoa hồng rất ngạc nhiên, liền hỏi nó: Tại sao bạn lại ngồi khóc?

– Hoa hồng, tại sao không công bằng thế, chúng ta đều sinh ra trên một cành hoa, nhưng bạn là hoa hồng được nâng niu, còn tôi chỉ là một cái gai bị chối bỏ?
– Có chuyện gì xảy ra với bạn vậy?
– Bạn không biết ư, cô cậu chủ đang định cắt bỏ tôi ra khỏi cây hoa hồng tình yêu của họ đấy?! Vì họ cho rằng tôi chính là nguyên nhân gây ra những trận cãi vã, vì tôi là cái gai khiến tay họ bị chảy máu!
– Họ đã tự đâm vào gai cơ mà!
– Họ cũng biết hoa hồng là phải có gai, nếu vậy, khi cầm bàn tay họ phải nương nhẹ hơn, phải tránh chỗ tôi nằm, chứ không thể vì bị gai đâm mà đòi bỏ tôi, đúng không? Tại sao hoa hồng đã đẹp rồi, còn sinh ra những chiếc gai làm gì vậy, không có tôi có phải hơn không?
– Bạn cũng đã trách oan cho hoa hồng rồi. Vì nếu như không có gai nhọn, tôi đâu còn được gọi là hoa hồng, tôi sẽ như bông cúc mong manh kia, như bông thược dược yếu ớt kia mà chẳng có sức sống và vẻ đẹp được. Những chiếc gai làm cho hoa hồng trở nên sắc sảo, không sợ bị bắt nạt, nó như vũ khí đặc biệt mà Thượng Đế đã dành riêng cho hoa hồng mà! Tôi sẽ không để họ bỏ bạn ra khỏi cây hoa hồng đâu?!
Này, có phải bạn có đang muốn cắt bỏ những cái gai nhỏ trên cây hoa hồng tình yêu của mình?
Bạn đang cho rằng, có những khuyếm khuyết đang làm cho mình bị đau, đó có thể là những điều bạn chưa hài lòng ở người ấy, những điều người ấy chưa có, chưa thể có được; và bạn thì không thể chấp nhận được điều đó nên phải… ra tay.
Khi những chiếc gai rơi đi, có phải cây hoa hồng sẽ trơ trụi lắm không?
Cũng như vậy, tình yêu của bạn sẽ mất đi sự tươi mới, tràn đầy háo hức của hai nửa trái tim lần đầu tìm đến với nhau. Nó sẽ chỉ còn lại sự gượng ép, công thức và nhàn nhạt.
Như một cành hoa hồng trơ trụi không còn lấy một cái gai.
Đừng nghĩ gai hoa hồng chỉ biết làm tay ta chảy máu, cũng như nghĩ những khuyết điểm của người ấy sẽ làm giảm đi “giá trị tình yêu” của bạn. Khi hai người đến với nhau, nghĩa là đang trên bước đường hoàn thiện bản thân và hướng đến một mẫu ghép hoàn hảo. Có thể của bạn đang thiếu một chút nồng nhiệt, người ấy sẽ bù đắp; có thể người ấy chưa có sự chín chắn, bạn sẽ là người tiếp thêm niềm tin. Có tranh đấu, có gai nhọn và có cả… bàn tay rướm máu, cây hoa hồng tình yêu của bạn mới tươi tốt mãi mãi…
Vì thế, hãy nương nhẹ bàn tay khi chạm vào gai của hoa hồng, cũng như hãy nâng niu tình yêu của bạn với chính người ấy nhé!.

Nguồn: trích internet.

3.7.17

Để Sống Hạnh Phúc Hơn


Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia trò trốn tìm thì cuộc sống này liệu có còn thời gian cho yêu thương? Vì thế, hãy dừng cuộc tìm kiếm hạnh phúc ấy lại bởi nó không phải là đích đến mà nó là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta, chỉ vì ta quá bận rộn với cuộc sống bộn bề mà ta quên mất nó đấy thôi. Nếu đến đây mà bạn vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc của mình ở nơi đâu thì tôi chỉ bạn nhé.

2.7.17

Biết Sống


Bác sĩ Richard Teo Keng Siang, 40 tuổi, triệu phú ngành giải phẫu thẩm mỹ ở Singapore, phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối khi ở đỉnh cao nhất của tiền tài, danh vọng.

Từ nhỏ, bác sĩ Richard Teo luôn đứng đầu trường trong mọi môn học, từ khoa học đến thể thao. Khi vào ngành y, ông chọn giải phẫu thẩm mỹ vì lợi nhuận của nó vượt qua các ngành nghề khác. Ông trở thành một triệu phú chóng vánh.

30.6.17

Muốn !


Trong cuộc sống tôi thấy mình muốn rất nhiều thứ: muốn được điều này điều kia như ước nguyện, muốn mọi công việc được tốt đẹp, muốn được thành công... Thế nhưng cũng phải tự vấn chính mình: Có bao giờ tôi muốn được sống thánh hơn mỗi ngày hay không?

Người Môn Đệ


Chàng thanh niên đến xin làm môn đệ một vị thần.
Đúng lúc ấy, 1 con nghé chui lên từ vũng lầy, toàn thân lấm đầy bùn dơ bẩn.

28.6.17

hạnh phúc thì có ở khắp mọi nơi



Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người giàu có nhất thế giới rồi.
– Mẹ ơi! – Đôi mắt em mở to một cách ngây thơ.
– Ừ, mẹ biết rồi. – Người mẹ ngước lên nhìn em. – Đợi mẹ làm xong mẹ  sẽ nấu cơm con ăn nhé.
– Dạ vâng ạ! – Em ngây thơ cười rồi chạy ra đầu hè nhặt rau.

27.6.17

Xoa Dịu Nỗi Đau


Nhắm mắt ngừng thở không có nghĩa là chết mà đơn giản chỉ là bắt đầu cuộc sống mới…

Các bệnh nhân mà nhóm giao cho tôi giúp đỡ, họ đều là những người đang tuyệt vọng, thân thể đang hao mòn vì căn bệnh ung thư não khiến cho họ chỉ muốn căm ghét cuộc sống. Với tư cách là tình nguyện viên tôi được giao nhiệm vụ sẽ giúp đỡ và tiếp thêm cho họ sức mạnh để sống.

Đừng Vội Xét Đoán


Lời Chúa hôm nay nhắc nhớ cho ta về một số tật của con người: tính thích phê phán, quy tội và lên án người khác.Theo khoa tâm lý học, điều xấu mà ta dễ nhận ra và lên án nơi người khác chính là điều xấu căn cốt mà ta mang trong mình. Đức Giêsu không dạy ta phải bịt mắt mình lại trước cái xấu, nhưng việc ta cần làm trước tiên là liệu xem “tầm nhìn” của mình có “thông thoáng” không trước khi nhận định một điều gì về người khác.

25.6.17

Đâu là giá trị của đời sống con người


Nữ tu Véronique Margron đât câu hỏi trên những gì làm chúng ta đứng vững, trên những gì là nền tảng cho tính nhân bản của chúng ta và quan hệ của chúng ta với Chúa.
Con người có giá trị gì? Mỗi người chúng ta có giá trị gì? Đó là câu hỏi ám ảnh, đau nhói thường được đặt ra, trong thời buổi chúng ta cũng như ở mọi thời. Quả thật, ngày hôm qua cũng như hôm nay, những người quyền thế, những người khỏe mạnh, những người “biết nhiều” hay những người Trắng vẫn có giá trị hơn người khác.
Dù trong những hoàn cảnh đau khổ của thế giới chúng ta, tất cả chúng ta không có cùng giá trị ngang nhau: hàng ngàn người vô danh chết dưới làn bom đạn, người ta chỉ cho một con số phỏng chừng, còn những người của chúng ta, những người chết thảm, chúng ta kể lại đời sống của họ để làm cho khuôn mặt của họ trở nên đặc biệt, yêu thương thân thuộc. Đúng, thật đáng buồn và cũng bất công cho quả đất này, các đời sống không có cùng giá trị. Vậy mà Thiên Chúa, Đấng quý từng con chim sẻ, từng sợi tóc trên đầu chúng ta, quý từng chuyện mong manh, chuyện thoáng qua. Không, dù đắt hay rẻ, cũng không buôn bán.
Từ được là người hữu ích đến người được thương
Cuộc hiện sinh chúng ta thật sự mang tính nhân bản khi nó có hành động, có đường lối bật vụ lợi. Hoàn tựu nhờ ơn sủng, nhờ tình yêu, nhờ có tự do làm. Không hơn không kém. Thoát ra khỏi tầm lợi ích, lợi nhuận, có đi có lại. Đó là điều tuyệt vời. Mà thật ra, xã hội chúng ta là xã hội “buôn bán hóa”, buôn bán cả đến cơ thể thì khó mà hiểu chuyện này.
Dù vậy điều làm chúng ta đứng vững là: được yêu, được chờ, được nhận vì con người thật của mình và bởi con người thật của mình. Các hình ảnh – dù bị méo mó – nhưng đó là hình ảnh của Chúa chúng ta. Và đó là những gì mà Chúa chứng tỏ cho thấy. Ơn của Ngài thì xa lạ với mọi buôn bán. Không có gì – ngay cả những việc tốt lành – cũng không mua được. Lại càng không – ngay cả tội của chúng ta – cũng không làm tổn thương và làm cho phải đặt vấn đề lại.
Không còn sợ
Vậy thì không còn sợ. Thiên Chúa chúng ta không thể nào lấy lại Lời của Ngài, cũng không lấy lại tình thương mà Chúa Con đã cho chúng ta. Thánh Matêô đã nói, chúng ta đừng sợ những kẻ giết thân thể mà không giết được tâm hồn. Vậy thì tâm hồn là gì bây giờ? Có thể không gì khác hơn là khả năng cho và chia sẻ của chúng ta, không tính toán, một cách tự do, một cách nhưng không. Chỉ để yêu thương và là những người còn sống. Như thế chúng ta hãy sợ tất cả những chuyện mê hoặc len vào nơi ẩn giấu và thiêng liêng trong lòng chúng ta.
Tất cả những gì làm chúng ta xem người khác chỉ là một đồ vật, một phương tiện chứ không phải một con người đặc biệt như họ là. Một con đường duy nhất để tránh chuyện này: con đường của Chúa Kitô, người phục vụ. Số phận đích thực của chúng ta là số phận của Chúa Con. Sự táo bạo của chúng ta trong vai trò chứng nhân không dựa trên một bảo đảm nào của con người, không một tính toán, cho đời này cũng như cho đời sau. Không, nó tìm sức mạnh của nó trong sự gần gũi với Con Thiên Chúa, Đấng cho đến chết, vẫn làm chứng cho tình yêu của Chúa Cha, sự gần gũi của Ngài với những người mong manh nhất, những người bị người khác bỏ xa.
Sức mạnh thật của chúng ta
Thế giới chúng ta ngoắt ngoéo, thậm chí còn hung dữ, còn bất công. Bao nhiêu là lý do để sợ, để run. Đứng trước nạn thất nghiệp, sự chia cắt với người thân, các hành động khủng bố, các bệnh nặng, làm sao mà không sợ? Tất cả chúng ta đều ở trên con thuyền nhân loại, và chúng ta biết phương tiện bảo vệ của chúng ta thì bấp bênh, mong manh biết chừng nào. Sự an toàn được hứa cho chúng ta không phải là sự an toàn của các siêu nhân. Ngược lại là đàng khác.
Bởi vì lỗ hõm sức mạnh của chúng ta không ở trong chúng ta. Nhưng trong Chúa. Nguồn là ở bên phía đời sống được trao ban, một cách tự do, một cách yêu thương, một cách nhưng không. Và đó là điều mà một ngày, tất cả chúng ta đều sẽ biết: tình dịu dàng vô tận của Người Cha, và sự cam kết của Ngài cho con người, nhân danh giao ước không mai một đã kết dính với lịch sử con người.
Chúa Nhật tuần XII mùa Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mt 10, 26-33
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con đừng sợ những người đó, vì không có gì che giấu mà không bị thố lộ; và không có gì kín nhiệm mà không hề hay biết. Ðiều Thầy nói với các con trong bóng tối, hãy nói nơi ánh sáng; và điều các con nghe rỉ tai, hãy rao giảng trên mái nhà.
"Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn: Các con hãy sợ Ðấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào người ta không bán hai chim sẻ với một đồng tiền đó sao? Thế mà không con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần.
"Vậy ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời".

23.6.17

Trái Tim Yêu Thương


người cha già bên chiếc xe đạp cũ kỹ được tái hiện lại trong ký ức thông qua câu chuyện của người con trai đang là tâm điểm chú ý của cư dân mạng. Nhiều người cho rằng, đây là một câu chuyện cảm động đồng thời cũng là bài học về tình yêu thương của con cái dành cho cha mẹ.

Bức hình được đăng tải cùng với câu chuyện: “Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân đưa lên cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 35 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba… Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi 100 ngàn, ba hỏi “Có dư đồng nào không con?”.

Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp: “Cho ba bớt 2 ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”. Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…”

Nhiều dân mạng đã bật khóc bởi câu chuyện dung dị tuy ngắn, nhưng đã diễn tả được hết nỗi lòng và sự hi sinh của người ba dành cho con trai. Vất vả và tận tụy người cha cố gắng dành dụm hết sức mình để cho con ăn học, để rồi khi hỏng xe chỉ có mấy nghìn đồng để sửa người cha cũng không có trong tay.

Sự ngại ngùng khi người cha xin con 2 nghìn, khiến nhiều người nghẹn đắng. Người cha không muốn con mình bớt tiền ăn cho mình mà ông chỉ nhẹ nhàng hỏi “Có dư đồng nào không con”. http://www.doisongphapluat.com/cộng-đồng-mạng/rớt-nước-mắt-với-câu-chuyện-cảm-động-về-tình-cha-a25314.html

Chiêm ngắm Thiên Chúa là tình yêu, một vẻ đẹp thường hằng nhưng bất biến. Một tình yêu luôn luôn trao ban và tha thứ. Ngày lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu hôm nay mời gọi con  biết biến quả tim mình thành quả tim yêu thương, nhân hậu, khiêm nhường, cảm thông, hy sinh và tha thứ. Học yêu và dám yêu đến cùng như Chúa, nhờ đó, tình yêu Thánh Tâm Chúa không chỉ được tiếp tục nơi một số người mà lan toả ra nơi mọi người. Để thế giới này không còn chỗ của ghen ghét oán thù nữa mà tràn ngập tình yêu thương như lời của Mẹ Têrêxa Calcutta: “Hãy phổ biến tình yêu khắp nơi bạn sinh sống, trước hết là trong gia đình: cha mẹ hãy yêu thương con cái, vợ chồng yêu thương nhau, mọi người yêu thương người thân cận, đừng để bất cứ ai đến với bạn mà lúc ra về lại không cảm thấy mình được trở thành tốt hơn, hạnh phúc hơn. Hãy biểu lộ hình ảnh sự tốt lành của Thiên Chúa trong ánh mắt, nụ cười, trong lời nói việc làm”.
 “Lạy Chúa, xin ban cho con trái tim của Chúa!
Xin đừng để con khép kín tâm lòng mình bao giờ!
Xin cho con trái tim quảng đại như Chúa,
vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường,
để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.
Xin cho con lướt thắng mọi oán hờn nhỏ nhen,
và mọi thù hằn ti tiện!
Xin cho con luôn luôn bình an tươi sáng,
không một biến cố nào làm con bất ổn,
không một đam mê nào khuấy động hồn con!
Xin cho con đừng quá vui khi thành công,
cũng đừng bối rối khi bị chỉ trích chê bai.
Xin cho con trái tim đủ lớn để có thể yêu cả người thù địch.
Xin cho vòng tay con luôn rộng mở
để có thể ôm hết tất cả mọi người trong tình yêu Chúa.  Amen!
 ( Rabbouni, Lời Kinh đẹp nhất Thiên Niên Kỷ, trang 94)

Thứ Sáu tuần XI mùa Thường Niên - Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu
Lời Chúa: 
 Mt 11, 25-30
Khi ấy, Chúa Giêsu cất tiếng nói rằng: "Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì Cha đã giấu không cho những người hiền triết và khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì ý Cha muốn như vậy. Mọi sự đã được Cha Ta trao phó cho Ta. Và không ai biết Con, trừ ra Cha. Và cũng không ai biết Cha, trừ ra Con và kẻ mà Con muốn mạc khải cho.
"Tất cả hãy đến cùng Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi. Hãy mang lấy ách của Ta và hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng, và tâm hồn các ngươi sẽ gặp được bình an. Vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng".http://tgpsaigon.net/suy-niem/20170531/35231

21.6.17

Niềm Vui Phục Vụ


Chuyện kể về một người phụ nữ vừa mất con trai.
Trong nỗi đau thương tột cùng, bà tìm đến một nhà hiền triết.
“Có lời cầu nguyện nào, câu thần chú nào mà ông biết có thể
làm con trai tôi sống lại không?” – lời của người mẹ thật sự
tuyệt vọng.

20.6.17

Sống Chân Thành


Một lần nọ, khi một nhóm 50 người đang tham dự một cuộc hội thảo thì bất ngờ vị diễn giả dừng cuộc hội thảo lại và quyết định làm một hoạt động nhóm giữa những người tham gia. Mỗi người được đưa cho một quả bóng và viết tên của mình bằng bút lông lên quả bóng ấy. Toàn bộ số bóng bay được thu lại và để vào trong một căn phòng.

4.5.17

Trao Nhau Niềm Tin


"Số đây... vé số chiều xổ, ai mua số đây!"
Lọc cọc... lọc cọc... tiếng cây gậy dò đường đều đặn gõ trên nền xi măng của con hẻm rộng 3m.
Bữa nay cô đi xuống khách hàng, xong chuyện sớm thế là về nhà luôn. Nhờ vậy mà nghe lại được tiếng rao ấy. Lâu lắm rồi. Thường cô chỉ nghe khi vào dịp Tết, cô ở nhà và nghe tiếng rao bán vé số.

3.5.17

Sống Vì Yêu


Một buổi trưa đầu hạ, ngồi với cô bạn trẻ ở quán ăn, cô ấy kể cho tôi nghe câu chuyện tình éo le và đầy kịch tính. Cô có mối quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình, vợ anh ta không thể sinh con được. Vì thế, họ dần lạnh nhạt với nhau. Cô trở thành một kiểu “già nhân ngãi non vợ chồng” với anh này, có với anh một bé trai. Ngày bé đầy tháng, vợ anh đến, vừa dọa dẫm vừa dịu ngọt, bồng đứa bé mang về nhà nuôi.