Có một người kia chuyên môn sưu tầm các loài bướm. Ngày nọ, khi bước vào một khu vườn, ông ta nhìn thấy chiếc kén của một loài bướm lạ. Ông ta liền ngắt cành cây và mang chiếc kén về nhà. Ít ngày sau, ông ta thấy có nhúc nhích bên trong, nhưng con bướm vẫn chưa phá được chiếc kén để bay ra ngoài. Ngày thứ hai và ngày thứ ba ông ta đều ghi nhận được như vậy, dường như không có tí tiền triển nào. Thế là ông lấy mũi dao rạch chiếc kén cho chú bướm bò ra. Thế nhưng, ông rất thất vọng vì chú bướm chỉ sống được có một lúc rồi lăn đùng ra mà chết. Về sau, một nhà sinh vật học đã cắt nghĩa cho ông hay: Thiên Chúa đã sắp xếp để con bướm phải đấu tranh mới thoát ra được khỏi chiếc kén của mình, vì nhờ đấu tranh gian khổ nó mới được phát triển mạnh mẽ để sinh tồn.
Nhà sưu tầm bướm tưởng rằng dùng lưỡi dao rạch chiếc kén thì sẽ giúp cho chú bướm được thuận lợi hơn, nào ngờ làm như thế ông ta đã huỷ diệt khả năng phát triển và sinh tồn của chú bướm.(st)
Lạy Chúa Giêsu, chính khi con vượt qua thử thách, khó khăn mà niềm tin của con vào Chúa ngày càng vững vàng hơn. Như Biến cố Phục Sinh khi xưa, nếu không có Chúa hiện diện, cuộc đời các môn đệ sẽ mất bình an và sợ hãi trước nhiều điều. Sự sợ hãi đã khóa chặt nhiệt tình tông đồ của các ông. Sự sợ hãi cũng làm đông cứng trái tim yêu thương của các ông. Vắng Chúa, các môn đệ đã đóng kín cửa, đóng kín lòng mình, đóng kín cả mối tương quan cần thiết với nhiều người vì “các ông sợ người Do-thái”. Chính lúc các môn đệ đang bị bế tắc trong cuộc sống thì Chúa hiện đến. Sự hiện diện của Chúa và Lời của Chúa đem lại bình an đích thực cho các môn đệ.
Lạy Chúa Giêsu, khi xưa Chúa đã hiện ra với các môn đệ, dạy dỗ, củng cố niềm tin và ban bình an cho các ông. Giờ đây, xin cho chúng con cũng được bình an và niềm vui hạnh phúc đích thật của Chúa. Amen.
Chúa Nhật Thứ II Phục Sinh