28.2.17

Mẫu Người Lý Tưởng


Một người tỷ phú ăn mặc bảnh bao cưỡi ô tô sang trọng đang đi thì gặp 1 gã ăn mày rách rưới và hôi hám.người tỷ phú đó dừng ô tô lại cầm trên tay số tiền 100 usd đưa cho lão ăn mày và hỏi:

Lo Lắng Ngày Mai


Bạn tôi đưa một chiếc ly cao đựng đầy nước và bảo tôi cầm. Giữ càng lâu tôi thấy ly nước càng nặng. Cuối cùng tay tôi mỏi và phải đặt ly nước xuống. Cô nói: “Tôi học  được rằng sự lo lắng giống như ta  cầm một ly nước”. “Tôi lo lắng  càng lâu thì sự sợ hãi càng đè nặng lên tôi”.

Hiểu Người Hiểu Mình


Tôi chuyển nhà đến nơi ở mới không bao lâu, cứ mỗi ngày vào lúc trời gần sáng ở lầu trên vang ra tiếng đóng cửa rất mạnh, và kế tiếp là âm thanh của một tràng tiếng chân bước đi ting ting tang tang.
Những ngày kế tiếp, tiếng đóng cửa cũng đúng giờ ấy vang lên khiến tôi không sao chịu nổi, chẳng lẽ phải lên lầu để tranh luận. Mẹ tôi khuyên:

Giá Trị Tình Yêu Hôn Nhân Gia Đình


Một câu hỏi thường được đặt ra đối với nhiều đôi vợ chồng khi đứng trước những khó khăn, bất hòa trong đời sống hôn nhân: Ly hôn có thực sự là giải pháp viên mãn hay không?

23.2.17

Sống Hạnh Phúc



 Tình yêu là gì?

Một ngày kia, có một chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư rằng: “Thưa thầy, thầy có thể nói cho biết tình yêu là gì được không ạ?”

Lão thiền sư nhìn chàng trai trẻ, mỉm cười: “Cậu hãy đi xuyên qua ruộng lúa mạch này, ngắt một bông lúa mạch lớn nhất, vàng óng nhất về đây. Nhưng có một điều kiện là: Cậu không được quay đầu trở lại con đường cũ đã đi qua, và chỉ có thể hái một lần duy nhất”.

Thái Độ Sống


Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh…

Quyền Bính và Phục Vụ


Tình cờ đọc được bài viết "Phu Đường" của bạn Nguyễn Nhật Linh làm cho tôi suy nghĩ về sự hy sinh của những anh chị lao công để mang lại cho cuộc sống sạch đẹp, những con người âm thầm bao lần tôi đã vội đi qua không để ý đến. bài viết như sau:
“Phu đường vất vả lắm ai ơi
Dãi nắng dầm mưa suốt cả ngày
Ngựa xe hành khách thường qua lại
Biết cảm ơn anh được mấy người”

Sự Dữ


Trong các ngày ngày 13-18 tháng 4 khóa học lần thứ 10 về “Trừ qủy và cầu nguyện giải thoát “ đã khai diễn tại Đại học Nữ Vương Các thánh Tông Đồ của dòng Đạo Binh Chúa Kitô ở Roma. Năm nay có 160 tham dự viên gồm các linh mục, tu sĩ và giáo dân đến từ nhiều nơi trên thế giới.

17.2.17

Bỏ Hay Lấy Lại


Một linh sư ấn giáo nọ rất hài lòng về sự tiến bộ của người đệ tử. Nhận thấy rằng người đệ tử không cần đến sự dìu dắt của ông nữa, cho nên ông mới bỏ mặc anh trong túp lều tranh rách nát bên cạnh một bờ sông. Một buổi sáng, khi thức dậy, người đệ tử xuống dòng sông thanh tẩy theo đúng nghi thức, rồi giặt chiếc áo rách rưới của mình. Ðây là tài sản duy nhất của anh ta.

Chọn Yêu Thánh Giá


Trong một ngôi làng ở Umbria (Italia), sống ở đó có một người đàn ông luôn luôn than thân trách phận. Ông là một Kitô hữu, và nghĩ rằng thập giá quá nặng so với sức chịu đựng của ông.
Một đêm kia, trước khi đi ngủ, ông cầu xin Thiên Chúa đổi cho ông gánh nặng này.

15.2.17

Đôi Mắt


Vũ Công Hào (27 tuổi) là người khiếm thị đầu tiên tốt nghiệp xuất sắc (hệ chính quy) Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật TP HCM về lĩnh vực âm nhạc.

Từ làng quê nghèo khó tại thôn Bình An, xã Tân Việt, huyện Bình Giang, Hải Dương, năm 13 tuổi Hào với đôi mắt không thấy ánh sáng từ khi ra đời quyết định vào Sài Gòn theo lời giới thiệu của chủ tịch Hội Người mù huyện Bình Giang. Nào ngờ trước lúc đi một tuần, mẹ anh đột ngột qua đời để lại mong ước con trai có thể học hành nên người.

Lo tang cho mẹ xong, Hào vào mái ấm Thiên Ân ở TP HCM, học chữ nổi rồi hoàn thành chương trình học phổ thông, thi đậu vào khoa âm nhạc, ngành Sư phạm Âm nhạc CĐ Văn hóa Nghệ thuật TP HCM và tốt nghiệp xuất sắc.

Hiện Hào theo đuổi ngành Sư phạm Âm nhạc tại Nhạc viện TP HCM hệ vừa làm vừa học.

Ngoài giờ học trên lớp, Hào còn đi dạy thêm, làm nhạc công cho các quán cà phê, tiệc cưới. Những học trò đầu tiên của Hào là các em khiếm thị sống tại mái ấm Thiên Ân và mái ấm Nhật Hồng (quận Bình Thạnh).

Đối với các em ở mái ấm, Hào vừa là một người thầy vừa là một thần tượng đúng nghĩa. Biết phương pháp giảng dạy của mình còn mới nên lúc nào Hào cũng từ tốn, ân cần sửa từng lỗi nhỏ cho học trò của mình.

Nguyễn Xuân Dưng (21 tuổi, sống tại mái ấm Nhật Hồng, quận Bình Thạnh) chia sẻ: “Thầy Hào là giáo viên khiếm thị đầu tiên dạy tụi em học nhạc theo phương pháp giảng dạy cho người sáng. Ban đầu khó theo lắm nhưng thầy Hào nói phải cố gắng”.

Không chỉ dạy nhạc cho người khiếm thị, Hào còn nhận dạy và luyện thi cho học viên sáng mắt. Dù đã ra trường nhưng Hào vẫn thường xuyên quay về CĐ Văn hóa Nghệ thuật TP HCM để dạy thêm cho các bạn sinh viên theo mô hình lên lớp cá nhân.

Tuy không thể tương tác qua ánh mắt nhưng họ luôn nhìn thấy nhau, cảm nhận được nhau qua niềm đam mê âm nhạc.  (Theo Tuổi trẻ)

Lạy Chúa
Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.
                          
                                   Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Thứ tư tuần 6 Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 8,22-26
22Đức Giêsu và các môn đệ đến Bếtxaiđa. Người ta dẫn một người mù đến và nài xin Đức Giêsu sờ vào anh ta. 23Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: "Anh có thấy gì không? " 24Anh ngước mắt lên và thưa: "Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại." 25Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự. 26Người cho anh về nhà và dặn: "Anh đừng có vào làng."

14.2.17

Hành Động Đẹp


cho và nhận là một hành động xảy ra thường hằng trong cuộc sống, thế nhưng việc cho và nhận ấy có để lại gì trong tôi hay không.  có câu chuyện kể lại rằng: 

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."

Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."

Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.

Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.

Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".

Cuộc đời người kitô hữu được ví như là men muối cho đời. Men có công dụng ủ vào bột, để bột dậy men và làm ra những ổ bánh mì thơm ngon; ngoài ra cũng có những thứ men hữu ích khác để làm rượu, dấm, sữa chua. Thế nhưng lại có những thứ men độc hại làm cho thức ăn ôi thiu, gây tật bệnh cho con người. Khi ví Nước Trời như men trong bột, Chúa Giêsu dạy các môn đệ phải có loại men mang tên Kitô, chứ không phải “men Pharisêu và men Hêrôđê”, là thứ men kiêu căng giả hình, thứ men của lòng đam mê tiền của, thú vui và quyền lực; những thứ men đó làm cho con người ra hư hỏng. 

Lạy Chúa, Xin Chúa biến đổi tâm hồn con trở nên một thứ men có giá trị cho đời. Xin cho con biết dùng những ân huệ Chúa ban để góp phần xây dựng thế giới trong quảng đại trao ban, Ướp mặn đời bằng lòng bác ái yêu thương, biết làm những "hành động đẹp" để giúp đỡ mọi người, bởi con nghiệm ra rằng:"Cho thì có phúc hơn là nhận". 

Thứ Ba tuần VI Thường Niên A - Thánh Syrilô và thánh Mêtôđiô
Lời Chúa: 
 Mc 8,14-21
14Các môn đệ quên đem bánh theo; trên thuyền, các ông chỉ có một chiếc bánh. 15Người răn bảo các ông: "Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê!" 16Và các ông bàn tán với nhau về chuyện các ông không có bánh. 17Biết thế, Người nói với các ông: "Sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh? Anh em chưa hiểu chưa thấu sao? Lòng anh em ngu muội thế! 18Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư? Anh em không nhớ sao: 19khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu thúng đầy mẩu bánh?" Các ông đáp: "Thưa được mười hai." 20"Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu giỏ đầy mẩu bánh?" Các ông nói: "Thưa được bảy." 21Người bảo các ông: "Anh em chưa hiểu ư? ". http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161231/14681

13.2.17

Phép Lạ


Một vị ẩn sĩ nọ, sau 60 năm sống khắc khổ giữa sa mạc, bỗng cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng mình chưa hề làm được phép lạ nào như các vị tiền bối.
Ông quyết định rời bỏ sa mạc để trở về đô thị sống một cuộc sống tiện nghi, bình thường như mọi người.
Nhưng đôi mắt Chúa lúc nào cũng dõi theo từng suy nghĩ, từng đường đi nước bước của ông. Biết ông đang toan tính bỏ cuộc để trở lại đô thị, Thiên Chúa bèn sai một thiên thần đến với ông. Vị sứ thần đã nói với ông như sau: “Ngài đang toan tính điều gì thế? Ngươi hãy thử nghĩ có phép lạ nào kỳ diệu nào hơn chính cuộc sống của ngươi không? Ai đã ban cho ngươi sức mạnh để có thể cầm cự được trong nơi hoang vu này trong mấy chục năm qua? Ai đã chúc lành cho cây cỏ ngươi đã dùng trong thời gian qua mà không hề gây nguy hại cho ngươi? Ngươi lại đây và xin Chúa ban cho ngươi thêm lòng kiên nhẫn...”.
Ðược lời của vị sứ thần nâng đỡ, nhà ẩn sĩ ở lại trong sa mạc và tiếp tục cuộc sống tu trì của ông với niềm tin vững rằng mỗi một phút giây qua đi trong cuộc sống là một phép lạ mà Thiên Chúa đang thực hiện cho ông.
“Ðây là lúc thuận tiện, đây là ngày cứu độ”. Giáo Hội mượn lời Kinh Thánh này để mời gọi chúng ta sống một cách sung mãn giây phút hiện tại. Mỗi một giây phút hiện tại là một hồng ân cứu độ. Thiên Chúa vẫn tiếp tục biến mỗi phút giây của cuộc sống chúng ta thành một phép lạ.
Không là phép lạ sao tim của chúng ta vẫn tiếp tục đập, mũi chúng ta vẫn tiếp tục hít thở! Còn gì kỳ diệu bằng chính sự sống mà Thiên Chúa vẫn tiếp tục trao ban cho chúng ta. Còn gì kỳ diệu bằng niềm tin Ngài đã trao ban để chúng ta tiếp tục tiến bước trong cuộc lữ hành này.
Chúng ta vẫn thường nói: ngạc nhiên là khởi đầu của khám phá! Nếu tất cả những khám phá của khoa học đều bắt nguồn từ những câu hỏi mà con người tự đặt ra khi nhìn ngắm vũ trụ, thì sự ngây ngất trước những kỳ công của sáng tạo, trước cuộc sống, trước tình người cũng phải là động lực giúp người tín hữu Kitô chúng ta thấy được, cảm mến được sự hiện diện và tác động kỳ diệu của Thiên Chúa.
Cái nhìn ấy sẽ giúp chúng ta thấy được giá trị của những công việc âm thầm từng ngày của chúng ta. Cái nhìn ấy sẽ mang lại cho chúng ta sức mạnh để tiếp tục phấn đấu khi phải đương đầu với bệnh tật, với thử thách, với mất mát trong cuộc sống. Một Thiên Chúa luôn làm những kỳ diệu cũng chính là Ðấng có mặt trong từng phút giây của cuộc sống chúng ta để đem lại cho chúng ta những điều thiện hảo đôi khi vượt quá khỏi cái nhìn nông cạn, sự thẩm định giới hạn của chúng ta. 
 http://www.dongmancoi.org/
Thứ Hai tuần VI Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 8,11-13
11Những người Pharisêu kéo ra và bắt đầu tranh luận với Đức Giêsu, họ đòi Người một dấu lạ từ trời để thử Người. 12Người thở dài não nuột và nói: "Sao thế hệ này lại xin một dấu lạ? Tôi bảo thật cho các ông biết: thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả." 13Rồi bỏ họ đó, Người lại xuống thuyền qua bờ bên kia.  http://tgpsaigon.net/suy-niem/20161231/14660

12.2.17

Thủy Chung Dễ Khó


Giả sử tay trái của bạn đang cầm một vật sắp sửa rớt khỏi tay bạn. Còn tay phải của bạn thì đang với đến một món đồ nào đó ở tít trên cao, nơi mà chắc chắn rằng bạn chẳng bao giờ với tới thì bạn sẽ quyết định ra sao? Bạn vẫn sẽ cố với lấy cái ở trên cao mặc cho cái bạn đang cầm giữ sắp rớt. Hay bạn sẽ từ bỏ cái kia và dùng hai tay nắm chặt lấy cái sắp rớt khỏi tay bạn?

11.2.17

Chữa Lành


Lạy Mẹ nhân hiền, Đấng hằng cứu giúp những ai khốn cùng khiêm tốn kêu cầu Mẹ, xin Mẹ hãy gìn giữ con. Con tin nơi Mẹ. Mẹ đã dùng một phép lạ cả thể để trả lời cho nghi ngờ của con. Con chưa biết nhận ra phép lạ và còn tiếp tục hồ nghi. Nhưng ước muốn lớn lao nhất và khát vọng thâm sâu nhất của lòng con là đạt đến Đức Tin!
Đó là lời cầu xin tha thiết của ông Alexis Carrel (1873-1944), bác sĩ Pháp trẻ tuổi, tại đền thánh Đức Mẹ Lộ Đức, vào một đêm khuya vắng năm 1903, sau khi chứng kiến phép lạ một thanh nữ khỏi bệnh.
Alexis Carrel chào đời tại Lyon (Bắc Pháp) trong một gia đình Công Giáo đạo đức. Alexis mồ côi Cha năm lên 4 tuổi và được Mẹ giáo dục trong niềm kính sợ THIÊN CHÚA. Nhưng khi lớn lên và trở thành sinh viên xuất sắc, Alexis bỗng đánh mất Đức Tin Công Giáo đơn sơ trong tuổi thơ của mình. Việc Alexis mất Đức Tin một phần do ảnh hưởng chủ thuyết duy vật vô thần rất thịnh hành trong xã hội Âu Châu vào những thập niên cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.

10.2.17

Nhìn Thấy


Một người mù, viết vào tấm bảng dòng chữ "Tôi mù, xin mọi người hãy rủ lòng thương!"

Ông đứng ở bên góc nhà thờ, đặt tấm bảng ngay dưới chân mình bên cạnh cái mũ ngửa ra để đựng tiền bố thí. Mọi người qua laị rất nhiều nhưng số tiền ông nhận được thật ít ỏi.

9.2.17

Tình Mẹ

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.

Dám thay Đổi


Chuyện xưa kể rằng, một hôm Thần Chết xuống dương gian để đưa 1 vị thánh về trời. Thượng Đế – người của lòng nhân ái vô biên, đã dặn dò Thần Chết rằng hãy ban tặng cho vị thánh này bất cứ ân huệ nào mà ông ta muốn, vì ông là 1 bậc chân tu, người ta đã cống hiến trọn đời cho lòng bác ái.

6.2.17

Vẻ Đẹp Cuộc Sống


Có một nhà điêu khắc đang khắc gọt từng nhát dao lên một khối đá cẩm thạch, một em bé trai đứng gần đó nhìn ông ta một cách hiếu kì. Khối đá cẩm thạch này dần dần hiện lên phần đầu, bờ vai, cánh tay, thân hình, tiếp theo là tóc, đôi mắt, tai, mũi, miệng... Thế là một em bé gái hiện ra trước mắt.

5.2.17

Lời Cảm Ơn



Bạn thường quên đi sự biểu thị lòng biết ơn ở những hoàn cảnh dù đơn giản nhất. Khi nhận được chiếc vé từ quầy bán ở rạp chiếu bóng, khi người phục vụ mang đến cho bạn một đĩa thức ăn ngon, một cốc nước uống giải khát, hoặc một anh giúp việc đang làm cỏ ngoài vườn… Có thể bạn biết đến, nhưng bạn nghĩ nói “cảm ơn” sẽ trở nên sáo rỗng mà chủ yếu là sự biết ơn ở tấm lòng. Bạn lại quên rằng lòng chân thành khi biểu hiện hai từ “cảm ơn” có một ý nghĩa to lớn khác.