30.7.17

Ngọc Quý


Bao lâu còn sống ở đời
Danh vọng trần thế chẳng rời bước con
Nếu không một dạ sắt son
Dễ dàng lay chuyển tính con sớm chiều
Nay tìm được Chúa tình yêu
Con bán tất cả mua điều Chúa trao
Là viên ngọc quý trên cao
Chúa nay hạ xuống kết giao đất trời
Tình yêu ôi quá tuyệt vời
Con xin đánh đổi trao đời cho Cha
Kho tàng quý giá nhất là
Bình an hạnh phúc thăng hoa trong Ngài.
                            Diệu Nguyên 

27.7.17

May Mắn


Chuyện người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới khiến cư dân mạng "phát cuồng".

"Buổi sáng đi làm, chị nhìn thấy bánh trước của chiếc xe máy bị xẹp hoàn toàn, chị nghĩ: "May quá, nếu xe xẹp lốp trên đường cao tốc thì không biết hậu quả sẽ ra sao".

24.7.17

Điều Kỳ Diệu Của Cuộc Sống


Hôm ấy cũng như bao ngày khác, tôi chìm ngập trong đống việc nhà, gần như chẳng có lấy chút thời gian đi mua những đồ dùng thiết yếu đã hết sạch. Mấy sọt đồ dơ cao như núi, còn nhà cửa thì dơ bẩn vô cùng. Ngoài ra, tôi còn hai bài báo đến hạn phải nộp.

21.7.17

Hãy Mở Lòng

“Vận may không đến với những ai sầu muộn. Hãy giữ cho tinh thần của bạn luôn vui vẻ. Những điều tốt đẹp rồi sẽ đến với bạn và bạn sẽ gặp được những điều tốt đẹp.”
 - Glorie Abelhas - 
Cuộc đời tôi luôn ngập tràn những giây phút vui vẻ và thú vị. Đó như thể một cuốn tiểu thuyết mà câu kết thúc một chương luôn là: “Đoán xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”. Thế đấy, luôn đầy bí ẩn và những bất ngờ thú vị. Có điều… dường như tôi chưa bao giờ tìm được một giây phút hay kỷ niệm nào đặc biệt ý nghĩa để khắc vào tim mình.
Vào một ngày tháng Bảy ẩm ướt, ô-tô của tôi bị hư tại St. Joseph, Michigan và tôi không hề biết rằng mình sắp trải qua một khoảnh khắc thật sâu sắc.
Đúng bảy tuần trước đó, tôi rời Michigan, từ bỏ một công việc vô nghĩa để bắt đầu một cuộc sống mới, một sự nghiệp mới ở Colorado. Tận đáy lòng, tôi cảm thấy đây là cơ hội để được sống cho chính mình, thực hiện ước mơ được làm việc cùng những đứa trẻ ở Hiệp Hội Thanh Niên Cơ Đốc ở Colorado Springs.
Thế nhưng mong ước đó không bao giờ thành hiện thực. Thay vào đó, tôi bị ốm hết bảy tuần để rồi phải đối diện với sự thật: Độ cao của vùng này không thích hợp với căn bệnh hen suyễn của tôi. Vậy là tôi buộc phải rời bỏ cuộc sống mới đầy thú vị trong mơ của mình và đành trở về nhà ở Michigan, trở lại với tình trạng hai mươi sáu tuổi – độc thân – thất nghiệp – sống chung với bố mẹ và không biết mình sẽ làm gì.
Vậy nên chặng đường 1.400 dặm trở về Michigan khi đó thực quá là kinh khủng với tôi. Tôi cô độc, buồn bã, thất vọng, lại thêm tình trạng ốm đau, khó thở, nhức đầu xen lẫn buồn ngủ do tác dụng phụ của thuốc. Tôi đến biên giới Michigan vào lúc 10 giờ tối, thuê một căn phòng trọ để nghỉ ngơi tại thị trấn St. Joseph và lăn ra ngủ. Lúc đó tôi không hề để ý rằng quạt xả khói trong xe của mình vẫn còn hoạt động.
Sáng hôm sau, tôi không tài nào khởi động máy xe được. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn khóc, muốn hét lên thật to. Bảy tuần – sau bảy tuần ốm đau, căng thẳng và rã rời, giờ đến lượt chiếc xe của tôi “giở chứng”. Tôi chỉ muốn về nhà. Về nhà mà thôi. Nhưng tôi lại kẹt ở đây, mệt mỏi vì lái xe, bức bối vì vuột mất cơ hội quan trọng trong đời mình và giận dữ với cả thế giới. Thật may là lúc bấy giờ, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến câu “Chúa không bao giờ cho chúng ta gặp những gì chúng ta không giải quyết nổi”, vậy nên tôi phải hành động thôi.
Tôi liên hệ với một đại lý xe gần đó, nhờ họ đưa xe tôi về trạm sửa chữa. Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi đợi lấy xe, tôi có dịp trò chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi ngồi cách tôi vài chiếc ghế.
– Cháu đang chờ sửa xe à? – Bà bắt đầu với giọng rất quan tâm, nét mặt thân thiện đã hằn vài nếp nhăn, dấu chứng của sự thông thái, ấm áp của một người mẹ.
– Vâng, – tôi đáp và thở dài. – Xe cháu đột nhiên lại “giở chứng”.
Nói rồi tôi ngả lưng ra sau ghế, tựa đầu vào bức tường trống phía sau và nhìn chăm chăm lên những ngọn đèn nhờ nhờ trên trần nhà, tự hỏi mình còn phải ngồi ở đây thêm bao lâu nữa.
Chính vào giây phút bất ngờ, kỳ lạ đó, khoảnh khắc đặc biệt của đời tôi xảy đến. Mọi chuyện bắt đầu khi người phụ nữ tốt bụng và tôi trò chuyện. Bà hỏi xe tôi bị làm sao và tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Rồi chúng tôi nói về những thứ mà bạn vẫn nói với người lạ ở nơi công cộng như thời tiết, địa điểm ăn uống… Câu chuyện của chúng tôi cứ thế chuyển từ những đề tài chung chung sang các vấn đề riêng tư hơn như cuộc sống riêng, mối quan hệ với gia đình, tình hình người thân,…
Câu chuyện đang dang dở thi viên quản lý đến báo với người phụ nữ:
– Thưa bà, xe của bà đã xong rồi ạ!
– Ồ, cảm ơn anh. – Bà vừa nói vừa đứng dậy.
Tôi mỉm cười chào bà, chúc bà gặp nhiều may mắn. Nhưng khi vừa định quay lưng đi, bà ngần ngừ một chút rồi quay lại nói với tôi.
– Cháu biết không, cô phải nói với cháu điều này, – bà nói với vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ. Vẻ tươi sáng trong đôimắt xanh lơ của bà hơi sa xuống một chút khi bà thoáng nhìn xuống sàn nhà, rồi bà ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. – Con gái của cô mất cách đây vài năm và đến bây giờ cô vẫn còn chưa nguôi ngoai được. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn gặp một ai đó gợi nhớ đến con gái mình, và hôm nay, cháu đã làm cô nhớ đến nó rất nhiều.
Bà mỉm cười mà mắt ngấn lệ, nói tiếp:
– Cô tin rằng thỉnh thoảng Chúa đã cho ta gặp những người khiến cô nhớ đến con bé, để cô thấy rằng nó vẫn luôn ở bên cô và cô có thể vượt qua chuyện này. Cô rất vui vì đã nói chuyện với cháu hôm nay. – Một nụ cười chân thành tỏa khắp gương mặt bà. – Khi về tới nhà, cô muốn cháu hãy ôm hôn bố mẹ mình. Họ rất may mắn vì vẫn còn có cháu đấy.
Nước mắt dâng tràn, tôi chỉ lắp bắp được vài lời:
– Ôi Chúa ơi, cảm ơn bà!
Tôi ngồi phịch xuống, bối rối và lòng tràn ngập cảm xúc. Những gì người phụ nữ ấy nói, về cô con gái quá cố và lời nhắn nhủ chân tình đã khiến tôi vô cùng cảm động. Bình thường tôi là người hay che đậy tình cảm của mình, nhưng hôm nay tôi đã đứng dậy và ôm lấy bà:
– Cháu cũng rất vui khi được nói chuyện với cô.
Vài tiếng sau đó, tôi về đến ngõ nhà bố mẹ. Mẹ tôi xuất hiện với nụ cười rộng mở, trìu mến và ôm chầm lấy tôi, cái ôm chứa đầy yêu thương và ấm áp mà chỉ có người mẹ mới có. Tôi đã về nhà. Tôi ôm lấy mẹ với tất cả sức lực của mình. Kể từ ngày đó, tôi không bao giờ tự hỏi vì sao những điều tệ hại, điên rồ, vui nhộn hay thậm chí là vô nghĩa lại xảy đến với mình. Và càng không bao giờ tự hỏi “Tại sao lại là mình?” mỗi khi xe hư.
~ Maggie Koller
Thứ Sáu tuần XV mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Mt 12,1-8
1 Khi ấy, vào ngày Sabbat, Chúa Giêsu đi ngang cánh đồng lúa. Các môn đệ của Người đói, liền bứt bông lúa mà ăn. 2 Thấy vậy, các người biệt phái thưa với Người rằng: "Kìa, các môn đệ của Ngài làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat". 3 Người nói với các ông rằng: "Các ông không đọc thấy Đavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? 4 Các ông cũng không đọc thấy Đavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? 
5 Hay các ông không đọc thấy trong luật rằng: Ngày Sabbat, các tư tế trong đền thờ vi phạm ngày Sabbat mà không mắc tội đó sao? 6 Tôi bảo cho các ông biết, đây có Đấng còn trọng hơn đền thờ nữa. 7 Vì nếu các ông biết được điều này là, 'Ta muốn lòng nhân từ, chứ không muốn hy lễ', chắc các ông không bao giờ lên án những người vô tội, 8 vì chưng Con Người cũng là chủ ngày Sabbat". http://tgpsaigon.net/suy-niem/20170630/35513

20.7.17

Điều Kỳ Diệu Của Cuộc Sống

Cô bé con đi về phòng ngủ của mình, kéo ra từ chỗ giấu bí mật sau tủ quần áo một chiếc hộp thủy tinh, dốc hộp cho ra hết số tiền bên trong rồi cặm cụi đếm. Cô đếm đến 3 lần vẫn chỉ một số ấy, không thể sai đi được. Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại chiếc hộp, vặn nắp cẩn thận, cô bé ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, đi qua 6 dãy nhà nữa để đến một hiệu thuốc lớn.

19.7.17

Ván Cờ Cuộc Đời

Đúng như người ta vẫn bảo, ván cờ như cuộc đời, chỉ khi bị dồn vào đường cùng chúng ta mới thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình.

10.7.17

Gai Hoa Hồng



Một ngày đẹp trời, hoa hồng tình cờ nhìn thấy cái gai ngồi khóc bên cửa sổ. Hoa hồng rất ngạc nhiên, liền hỏi nó: Tại sao bạn lại ngồi khóc?

– Hoa hồng, tại sao không công bằng thế, chúng ta đều sinh ra trên một cành hoa, nhưng bạn là hoa hồng được nâng niu, còn tôi chỉ là một cái gai bị chối bỏ?
– Có chuyện gì xảy ra với bạn vậy?
– Bạn không biết ư, cô cậu chủ đang định cắt bỏ tôi ra khỏi cây hoa hồng tình yêu của họ đấy?! Vì họ cho rằng tôi chính là nguyên nhân gây ra những trận cãi vã, vì tôi là cái gai khiến tay họ bị chảy máu!
– Họ đã tự đâm vào gai cơ mà!
– Họ cũng biết hoa hồng là phải có gai, nếu vậy, khi cầm bàn tay họ phải nương nhẹ hơn, phải tránh chỗ tôi nằm, chứ không thể vì bị gai đâm mà đòi bỏ tôi, đúng không? Tại sao hoa hồng đã đẹp rồi, còn sinh ra những chiếc gai làm gì vậy, không có tôi có phải hơn không?
– Bạn cũng đã trách oan cho hoa hồng rồi. Vì nếu như không có gai nhọn, tôi đâu còn được gọi là hoa hồng, tôi sẽ như bông cúc mong manh kia, như bông thược dược yếu ớt kia mà chẳng có sức sống và vẻ đẹp được. Những chiếc gai làm cho hoa hồng trở nên sắc sảo, không sợ bị bắt nạt, nó như vũ khí đặc biệt mà Thượng Đế đã dành riêng cho hoa hồng mà! Tôi sẽ không để họ bỏ bạn ra khỏi cây hoa hồng đâu?!
Này, có phải bạn có đang muốn cắt bỏ những cái gai nhỏ trên cây hoa hồng tình yêu của mình?
Bạn đang cho rằng, có những khuyếm khuyết đang làm cho mình bị đau, đó có thể là những điều bạn chưa hài lòng ở người ấy, những điều người ấy chưa có, chưa thể có được; và bạn thì không thể chấp nhận được điều đó nên phải… ra tay.
Khi những chiếc gai rơi đi, có phải cây hoa hồng sẽ trơ trụi lắm không?
Cũng như vậy, tình yêu của bạn sẽ mất đi sự tươi mới, tràn đầy háo hức của hai nửa trái tim lần đầu tìm đến với nhau. Nó sẽ chỉ còn lại sự gượng ép, công thức và nhàn nhạt.
Như một cành hoa hồng trơ trụi không còn lấy một cái gai.
Đừng nghĩ gai hoa hồng chỉ biết làm tay ta chảy máu, cũng như nghĩ những khuyết điểm của người ấy sẽ làm giảm đi “giá trị tình yêu” của bạn. Khi hai người đến với nhau, nghĩa là đang trên bước đường hoàn thiện bản thân và hướng đến một mẫu ghép hoàn hảo. Có thể của bạn đang thiếu một chút nồng nhiệt, người ấy sẽ bù đắp; có thể người ấy chưa có sự chín chắn, bạn sẽ là người tiếp thêm niềm tin. Có tranh đấu, có gai nhọn và có cả… bàn tay rướm máu, cây hoa hồng tình yêu của bạn mới tươi tốt mãi mãi…
Vì thế, hãy nương nhẹ bàn tay khi chạm vào gai của hoa hồng, cũng như hãy nâng niu tình yêu của bạn với chính người ấy nhé!.

Nguồn: trích internet.

3.7.17

Để Sống Hạnh Phúc Hơn


Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia trò trốn tìm thì cuộc sống này liệu có còn thời gian cho yêu thương? Vì thế, hãy dừng cuộc tìm kiếm hạnh phúc ấy lại bởi nó không phải là đích đến mà nó là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta, chỉ vì ta quá bận rộn với cuộc sống bộn bề mà ta quên mất nó đấy thôi. Nếu đến đây mà bạn vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc của mình ở nơi đâu thì tôi chỉ bạn nhé.

2.7.17

Biết Sống


Bác sĩ Richard Teo Keng Siang, 40 tuổi, triệu phú ngành giải phẫu thẩm mỹ ở Singapore, phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối khi ở đỉnh cao nhất của tiền tài, danh vọng.

Từ nhỏ, bác sĩ Richard Teo luôn đứng đầu trường trong mọi môn học, từ khoa học đến thể thao. Khi vào ngành y, ông chọn giải phẫu thẩm mỹ vì lợi nhuận của nó vượt qua các ngành nghề khác. Ông trở thành một triệu phú chóng vánh.