24.7.17

Điều Kỳ Diệu Của Cuộc Sống


Hôm ấy cũng như bao ngày khác, tôi chìm ngập trong đống việc nhà, gần như chẳng có lấy chút thời gian đi mua những đồ dùng thiết yếu đã hết sạch. Mấy sọt đồ dơ cao như núi, còn nhà cửa thì dơ bẩn vô cùng. Ngoài ra, tôi còn hai bài báo đến hạn phải nộp.


Đã thế, bốn đứa con của tôi lại được nghỉ học. Chúng sướng điên vì được ở nhà và không ngừng hỏi tôi xem có kế hoạch gì không. Nhưng khi nghe kế hoạch chẳng có gì là thú vị của tôi, bọn trẻ thất vọng tràn trề: Chẳng hề đặc biệt, chẳng hề xứng đáng với ngày nghỉ của chúng!

Sáng hôm đó, bọn trẻ thức dậy và cứ ngỡ sẽ được ăn ngũ cốc với sữa như thường lệ. Nhưng nhà lại hết sữa mà chúng lại ghét món ngũ cốc khô. Cũng chẳng có bánh mì lẫn trứng, vì vậy mà bữa sáng càng nghèo nàn hơn. Tôi tìm khắp tủ lạnh, hy vọng tìm được một hộp bánh quế đông lạnh nhưng đành chịu, chỉ có mỗi một thỏi bột bánh quy bơ. Tôi rắc bột quế và đường lên, nướng chín cho bọn trẻ ăn.

– Mẹ xin lỗi vì sáng nay không thể nấu cho các con bất kỳ món gì khác. Mẹ không có thời gian đi mua đồ. – Tôi bảo.
Bọn trẻ chẳng buồn trả lời vì còn bận tọng những cái bánh quy tôi vừa làm vào miệng. Sau bữa sáng, tôi bỏ đống quần áo dơ vào máy giặt và ngồi vào bàn làm việc.

Thế rồi bé Julia, công chúa nhỏ của tôi, tiến về phía tôi với vẻ mặt
sắp khóc đến nơi:

– Mẹ, nhưng mà bữa nay mình phải chơi trò gì chứ? Bữa nay tụi con được nghỉ học mà!
– Mẹ biết bữa nay là ngày nghỉ của các con, nhưng mẹ lại không được nghỉ con à. – Tôi giải thích. – Mẹ phải làm việc.
– Mẹ chơi trò này với con được không? – Con bé nài nỉ. – Trò Candy Land ấy? Hay là chơi trò làm đẹp đi!

Tôi thở dài. Quả thật tôi không có thời gian để vui đùa, và tôi phải làm cho xong công việc. Nhưng rồi tôi chợt nảy ra một ý nghĩ:
– Hay là mình chơi trò làm đẹp trong khi mẹ làm việc nhé?

Thế là tôi vừa viết nốt bài của mình, lại vừa được sơn móng chân.

Austin, cậu con trai lớn nhất của tôi, tình nguyện làm bữa trưa để tôi có thể tập trung làm việc. Những đứa bé hơn hồi hộp theo dõi anh chúng chọn thực đơn. Những món chúng làm tuy chẳng bổ dưỡng mấy nhưng lại khiến cho bọn trẻ rất vui và giúp tôi có thời gian hoàn thành đúng hạn bài viết của mình.

Ăn trưa xong, cả nhà đến cửa hàng tạp hóa. Austin đẩy xe, trong khi các em nó thu thập phiếu dự thưởng từ khắp nơi trong cửa hàng. Tôi mua những món mình cần, cộng với vài món do bọn trẻ chọn nữa.

Trở về nhà, bọn trẻ quyết định chơi trò “bán đồ hàng” với những phiếu dự thưởng mà chúng mang về. Chúng đặt những hộp thức ăn thành hàng lên quầy bếp, các món ăn vặt lên bàn ở giữa nhà và lại bắt đầu chơi trò đi mua hàng.

Suốt thời gian còn lại của buổi chiều, tôi dọn dẹp nhà cửa, gấp quần áo và bắt đầu nấu cơm chiều. Bọn trẻ tiếp tục chơi cho đến khi Eric, chồng tôi bước vào nhà.

Trông thấy tôi, anh ấy cười và hỏi:
– Ngày nghỉ hoành tráng của các con thế nào hả em? Tôi bèn giải thích rằng chẳng có gì đặc biệt vì tôi còn nhiều thứ phải làm. Lập tức, bọn trẻ xen vào ngay.
– Bố thấy mấy ngón chân của mẹ chưa? Mẹ vừa đánh máy vi tính vừa cho con sơn đấy! – Julia nói. – Vui lắm cơ!
– Bữa nay chúng con được ăn một buổi trưa ngon tuyệt đó bố! – Austin nói. – Mẹ đã bao giờ làm cho bố những cái bánh quy đặc biệt thế chưa ạ? Ngon tuyệt vời!

Eric nhìn tôi thắc mắc, còn tôi chỉ biết nhún vai. Hai đứa con giữa của tôi là Jordan và Lea thì tranh nhau kể cho bố chúng nghe về trò thu thập phiếu dự thưởng và bữa trưa đặc biệt do Austin nấu.
– Bữa nay tụi con có một ngày thật tuyệt, bố ạ! Thích lắm!

Tôi nhìn bọn trẻ. Gương mặt chúng sáng lên, hiện rõ một niềm vui vì những cái bánh quy tôi làm, bữa trưa tự làm, những phiếu dự thưởng và những cái móng chân nhiều màu sắc của tôi.
– Các con vui thật đó chứ? Các con không thất vọng vì mình không chơi trò nào sao? – Tôi hỏi.
– Cuộc sống chỉ vui khi mẹ muốn nó vui thôi, mẹ ạ! – Austin nhún vai, bảo.

Tôi gật đầu – quả là thằng bé nói đúng! Hạnh phúc là do thái độ của chúng ta, chứ không phải nằm ở hoàn cảnh.

Tôi ôm lấy bọn trẻ, cảm ơn chúng đã nhắc nhở tôi phải biết tìm kiếm hạnh phúc trong những điều nhỏ bé nhất.

Nghe thế, Julia mỉm cười và nói:
– Và những điều nhỏ bé khiến mẹ hạnh phúc nhất chính là bọn con, đúng không mẹ?

Chao ôi, những đứa con của tôi thật là thông minh!

~ Diane Stark

Thiên Chúa luôn đến với con người qua dấu chỉ của tình yêu, bởi vì Ngài là tình yêu,  Chúa luôn mời gọi tôi để nhận ra dấu chỉ yêu thương ấy trong từng khoảnh khắc của cuộc sống, không chỉ qua những may mắn, thành công nhưng cả khi tôi gặp khó khăn, thất bại. Có Chúa tôi thấy mình biết sống khiêm hạ hơn để phục vụ người khác, khiêm hạ hơn để vâng phục, khiêm hạ hơn để quảng đại cho đi và khiêm hạ hơn để tha thứ.
Chúa yêu tôi qua những điều rất là bình dị, nhận ra những dấu chỉ yêu thương của Thiên Chúa trong cuộc sống, tôi thấy mình được mời gọi để trở thành những dấu chỉ yêu thương của Ngài cho mọi người chung quanh.
Lạy Chúa, xin cho con luôn biết miệt mài đi tìm kiếm Chúa. Xin tình yêu Chúa luôn bừng cháy trong tâm hồn con, để dù sống trong đau khổ, thử thách, con luôn trung thành theo Chúa đến cùng.


Thứ Hai tuần XVI mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Mt 12,38-42
38 Khi ấy, có mấy luật sĩ và biệt phái thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ". 39 Người trả lời: "Thế hệ hung ác gian dâm đòi một dấu lạ! Nhưng sẽ không cho dấu lạ nào, trừ dấu lạ tiên tri Giona. 40 Cũng như xưa tiên tri Giona ở trong bụng cá ba đêm ngày thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba đêm ngày như vậy. 41 Tới ngày phán xét, dân thành Ninivê sẽ chỗi dậy cùng với thế hệ này và lên án nó, vì họ đã nghe lời tiên tri Giona mà sám hối tội lỗi, nhưng đây có Đấng cao trọng hơn Giona. 42 Đến ngày phán xét, nữ hoàng phương nam sẽ chỗi dậy cùng với thế hệ này và lên án nó: vì bà từ biên thuỳ trái đất đã đến nghe lời khôn ngoan của vua Salomon, nhưng đây có Đấng cao trọng hơn Salomon".

Không có nhận xét nào: