28.6.17

hạnh phúc thì có ở khắp mọi nơi



Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người giàu có nhất thế giới rồi.
– Mẹ ơi! – Đôi mắt em mở to một cách ngây thơ.
– Ừ, mẹ biết rồi. – Người mẹ ngước lên nhìn em. – Đợi mẹ làm xong mẹ  sẽ nấu cơm con ăn nhé.
– Dạ vâng ạ! – Em ngây thơ cười rồi chạy ra đầu hè nhặt rau.
Tiếng “Dạ” ngây thơ của em như một nhát dao cắt vào lòng người mẹ. Mẹ quay đi lau giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Mẹ thương em còn nhỏ tuổi nhưng đã phải bươn chải, lo cho cuộc sống của gia đình.
Sáng sớm em phải theo anh hai đi nhặt lon bia, anh đi trước, còn em lò dò theo sau. Nhặt được vỏ nào, anh đưa cho em cầm hết, còn mình thì bỏ đó. Đi trên đường mà gặp bạn bè, anh nó quay ngoắt không nhận em trai mình. Vậy nên chả có đứa bạn nào của thằng anh biết mặt em trai, cũng như nhà của thằng anh ở đâu. Đã nhiều lần em hỏi anh trai: “Sao anh lại không nhận em khi anh gặp bạn bè vậy anh hai?”. Anh nó lạnh nhạt: “Tao căm ghét cái cảnh sống nghèo nàn như thế này. Mày không biết ngại à? Còn tao ngại lắm, ngại khi phải nhận mày làm em trai.” . Em ko hiểu gì hết, em hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao anh hai lại ngại khi nhận con là em?”. Lại một câu hỏi ngây ngô nữa của em làm tim mẹ đau thắt lại. Mẹ không trả lời, chỉ mỉm cười buồn bã bảo em: “Sau này con sẽ hiểu!”
Tết đến rồi, trong xóm nhà nào nhà nấy nhộn nhịp không khí tết, nhà em vắng hoe. Mẹ em bận làm lụng để có tiền lo cho gia đình lấy đâu ra thời gian để mà lo chuẩn bị tết cơ chứ? Nhưng em không hề buồn, ngược lại em còn vui khi giúp đỡ được mẹ. Đêm đến, mẹ ôm em vào lòng, em thì thầm hỏi mẹ trong tiếng ngáp dài: “Mẹ ơi, con thấy nhà các bạn khác đều to và đẹp, sao nhà mình lại nhỏ vậy mẹ? Còn nữa, các bạn khác đều có ba, sao con không có vậy ạ?” . Mẹ nén tiếng nấc vào lòng, nghẹn ngào nói với em: “Rồi cha con sẽ về với các con, nhà mình sẽ to như nhà các bạn.” “Vậy bao giờ cha về vậy ạ?”. “Cũng sắp rồi con”.
Mẹ nói vậy thôi, chứ thực sự chính mẹ còn không biết khi nào cha sẽ về, thậm chí cha sẽ không bao giờ về nữa. Nghĩ đến đây, mẹ dừng lại, mẹ sợ nước mắt tuôn rơi và lại bắt gặp câu nói của em: “Mẹ đừng khóc, bé thương mẹ, anh hai thương mẹ lắm.” Rồi dùng bàn tay bé nhỏ lau đi giọt nước mắt của mẹ.
Gần tết rồi, mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, rồi ra chợ mua hoa quả về cúng. Tết năm nào của em cũng đơn giản, sơ sài. Không biết người ngoài nghĩ sao, nhưng với em thì tết năm nào cũng ấm cúng bên mẹ. Năm nay cũng không ngoại lệ. Đồ đẹp không có, đồ ăn ngon cũng không, nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc với những món ăn đơn giản. Đêm 29, anh Hai nói với mẹ: “Tết năm nay mẹ mua quần áo mới cho con nhé.” Mẹ thở dài: “Tiền đâu mà mua hả con? Em con sắp vào lớp 1 nữa, mẹ phải cố gắng dành dụm tiền cho nó chứ!”. Anh nó dỗi mẹ: “Mẹ thương nó hơn con chứ gì? Mẹ chỉ lo cho nó chứ nào có thương con? Mẹ thấy chúng bạn con đứa nào cũng có quần áo đẹp để mặc ko, còn con năm nào cũng áo trắng học sinh, mẹ phải biết chứ?”. Thằng anh vùng vằng đi ra khỏi cửa, quay lại nhìn mẹ, cái nhìn đầy trách móc: “Con ghét mẹ, căm cái cảnh nghèo nàn. Giá như con sinh ra ở 1 gia đình khá giả có phải tốt hơn không?”. Mẹ im lặng không nói, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên má.
Tối đó, em ôm lấy mẹ và nói nhỏ nhẹ: “Con không đi học đâu, con ở nhà giúp mẹ cũng được. Đi học tốn tiền lắm, mẹ để tiền đó mua đồ cho anh đi.” Mẹ chạm vào đôi má bé nhỏ, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh trong sáng của em. “Mẹ lại khóc rồi, mẹ đừng khóc.” Em cười và lau nước mắt cho mẹ.
Thằng anh đứng ngoài cửa, nghe hết những lời em nói, nước mắt nó ứa ra. Trước giờ, nó chỉ biết đua đòi với các bạn, lúc nào cũng đòi mua cái này cái kia mà quên mẹ không có tiền. Nó còn không bằng em, không biết nghĩ, không biết thương mẹ. Nó muốn xin lỗi mẹ quá, nhưng không biết làm thế nào, nó chỉ im lặng quay vào giường ngủ. Sớm sau, nó dậy tưới rau, quét nhà, quét sân, dọn nhà, phụ mẹ đón Tết. Nó cũng không đòi mẹ mua quần áo mới nữa, cũng chẳng trách móc mẹ.
Sáng mồng 1, cả nhà dậy sớm đón Tết, dù nhà nó không trang trí nhà, cũng không có kẹo bánh gì ngon, nhưng ấm áp vô cùng. 3 mẹ con em quay bên chiếc bàn nhỏ. “Tý, Quang đâu rồi? Mẹ nó đâu rồi?” Tiếng người đàn ông vang vọng từ ngoài cổng. Anh em nó chạy ra xem ai, em la to lên, thằng anh hòa âm: “BA. A BA VỀ RỒI!!!” “Ừ, ba về rồi.” Ba ôm anh em nó vào lòng. Mẹ nó đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt. “Ơ mẹ lại khóc nữa à? Ba về rồi mà, mẹ cười lên đi!!!” Mẹ nó lau nước mắt. ” Mẹ không khóc nữa đâu!” Mẹ cười. “Mẹ hứa đi, không được khóc nữa nhé.”
Ba về rồi. Tết năm nay của em sẽ ấm áp hơn mọi năm rất nhiều. Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người giàu có nhất thế giới rồi.
Cuộc sống có những mảnh đời khác nhau, nhưng họ vẫn vượt lên trên tất cả những khó khăn của phận người trong tình yêu thương. Đời sống của họ trở thành một bằng chứng thiết thực về tình yêu và hạnh phúc. 

Tôi tự hỏi mình: Có bao giờ tôi cảm nhận được niềm vui về hồng ân sự sống mà tôi đang có? Đã bao lần tôi thấy tha nhân là một món quà? Câu chuyện trên cho tôi nhiều suy nghĩ về tình yêu thương trong gia đình, tôi nhớ câu nói của Blaise Pascal "Hạnh phúc không ở trong ta, và cũng chẳng phải là ở ngoài ta. Hạnh phúc chỉ có trong Chúa, và khi đã tìm thấy hạnh phúc thì nó ở khắp mọi nơi". 

Lạy Chúa, xin mở rộng trái tim nhỏ bé và ích kỷ của con,  để con có thể yêu mến Chúa nhiều hơn và sống bác ái với mọi người xung quanh. Xin Chúa hãy là tất cả trong con, để với tình yêu Chúa, con bình tâm đối diện với mọi nghịch cảnh và hân hoan ra đi phục vụ nước trời trong từng công việc con làm, hầu để vinh danh Chúa hơn. Ước gì mọi người đến với con đều cảm nhận được sự hiện diện của Chúa, trong con. 
Thứ Tư tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Mt 7,15-20
15 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Hãy coi chừng các tiên tri giả. Họ mặc lốt chiên đến cùng các con, nhưng bên trong, họ là sói dữ hay cắn xé. 16 Hãy xem quả thì các con sẽ biết được chúng. Nào ai hái được trái nho nơi bụi gai, hoặc trái vả nơi bụi găng sao? 17 Cũng thế, cây tốt thì sinh trái tốt, còn cây xấu thì sinh trái xấu. 18 Cây tốt không thể sinh trái xấu, và cây xấu không thể sinh trái tốt. 19 Các cây không sinh trái tốt sẽ bị chặt đi và ném vào lửa. 20 Vậy coi trái thì các con sẽ nhận biết được chúng".

Không có nhận xét nào: