10.2.17

Nhìn Thấy


Một người mù, viết vào tấm bảng dòng chữ "Tôi mù, xin mọi người hãy rủ lòng thương!"

Ông đứng ở bên góc nhà thờ, đặt tấm bảng ngay dưới chân mình bên cạnh cái mũ ngửa ra để đựng tiền bố thí. Mọi người qua laị rất nhiều nhưng số tiền ông nhận được thật ít ỏi.

Một chàng trai đi qua, nhìn thấy tấm bảng có dòng chữ ấy, anh dừng lại nhưng không bỏ tiền vào mũ ông, anh lấy tấm bảng và sửa lại dòng chữ. Màu nhiệm thay, không bao lâu mũ của ông đầy ắp tiền bố thí của những ngừơi qua lại, ông rất mừng và thắc mắc không hiểu chàng trai ấy đã viết gì.
Buồi chiều, nghe tiếng chân của người ơn (vì người mù có thính giác rất phát triển) ông đã cất tiếng hỏi, anh đã làm gì mà tôi lại nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn bình thường thế?
Chàng trai trả lời, tôi có làm gì đâu, tôi vẫn viết sự thật đấy chứ, nhưng tôi thể hiện bằng cách khác. Tôi đã viết "Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi không nhìn thấy".(ST)
"Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn". Tự hỏi, đôi mắt tâm hồn tôi lúc này đang sáng hay tối!? Tôi có đủ tin vào Chúa, để Ngài có thể làm phép lạ trên cuộc đời tôi? Tôi có đủ kiên nhẫn chờ đợi trước sự im lặng của Ngài? 
Tôi đã từng trách Chúa rằng: Chúa nói yêu con nhưng tại sao Chúa im lặng hoài vậy! Chúa ở đâu khi con gặp thử thách khó khăn, Chúa ở đâu khi con mệt mỏi chán chường...?
Tôi nhìn lên cây Thánh giá và thấy một dấu hỏi trên đó, dấu hỏi của một thân hình quằn quại đau đớn nằm trên đó, để viết lên hai chữ Tình yêu!
Đôi mắt tôi mù lòa đã chẳng nhận ra tình yêu của Chúa để có một lối sống cho xứng hợp, mà cũng chẳng thể xứng hợp bởi tôi chẳng có là gì trước mặt Chúa, ấy vậy mà Ngài luôn yêu tôi. 
Tôi bắt đầu biết yêu, biết cảm đến nỗi đau của người khác, biết quan tâm hơn đến nhu cầu của tha nhân. Tình yêu Chúa đốt cháy tâm hồn tôi bằng một ánh sáng kỳ lạ, đó như là một phép mầu. Tình yêu Chúa đẩy lui bóng tối ra khỏi tôi và ánh sáng tình yêu Ngài phủ lấp tấm thân yếu đuối của tôi, để lúc này đây tôi thấy mình thật hạnh phúc. 

Thứ Sáu tuần V Thường Niên A - Thánh Scholastica, trinh nữ.
Lời Chúa: 
 Mc 7,31-37
31Đức Giêsu lại bỏ vùng Tia, đi qua ngả Xiđôn, đến biển hồ Galilê vào miền Thập Tỉnh. 32Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giêsu, và xin Người đặt tay trên anh. 33Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. 34Rồi Người ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Épphatha", nghĩa là: hãy mở ra! 35Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng. 36Đức Giêsu truyền bảo họ không được kể chuyện đó với ai cả. Nhưng Người càng truyền bảo họ, họ lại càng đồn ra. 37Họ hết sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được."

Không có nhận xét nào: